Ngày xưa có một người đàn ông góa vợ và một người đàn bà góa
chồng. Người đàn ông có một con gái, người đàn bà cũng có một con
gái. Hai đứa bé quen nhau thường rủ nhau đi chơi rồi về nhà người
đàn bà góa. Bác ta bảo đứa con gái người đàn ông:
- Này cháu ạ, cháu về bảo bố là bác muốn lấy bố. Như thế, thì
rồi sáng nào cháu cũng được rửa mặt bằng sữa và uống rượu vang,
con bác thì chỉ rửa mặt bằng nước lã và uống nước lã thôi.
Cô gái về nhà kể lại cho bố nghe. Người đàn ông nghĩ bụng:
- Không biết nên làm thế nào đây nhỉ! Lấy vợ thì sướng đấy và
cũng khổ đấy.
Sau cùng, bác phân vân không biết nên quyết định thế nào,
liền tháo một chiếc ủng ra bảo con:
- Con cầm lấy chiếc giầy ủng này. Ở đế có một cái lỗ thủng. Con
đem lên buồng xép trên gác treo lên đinh to rồi đổ nước vào. nếu
giầy giữ được nước thì bố lại cưới vợ, nếu nước chảy thì thôi.
Cô gái làm theo lời bố dặn. Nước làm cho da căng lấy kín chỗ
thủng, giầy đầy nước. Cô đến bảo cho bố biết việc xảy ra. Bố bèn
đích thân đến, thấy đúng thế. Bác liền đến nhà bà góa hỏi làm vợ.
Lễ cưới được tổ chức.
Sáng hôm sau, khi hai cô dậy thì trước mặt cô con riêng người
đàn ông đã có sữa để rửa mặt và rượu vang để uống, còn trước mặt
cô con riêng người đàn bà thì chỉ có nước lã. Sáng ngày thứ hai,
trước mặt cô con riêng của người đàn ông cũng như cô con riêng của
người đàn bà đều có nước lã để rửa mặt và nước lã để uống. Sang
đến ngày thứ ba, trước mặt cô con riêng của người đàn ông có nước
lã để rửa mặt và nước lao để uống. Còn trước mặt cô con gái người
đàn bà có sữa để rửa mặt và rượu vang để uống, và cứ thế tiếp mãi.
Người đàn bà ghét cay ghét đắng con chồng, chỉ tìm cách hành hạ
nó mỗi ngày một thêm khổ sở. Mụ lại đố kỵ vì con chồng thì xinh
đẹp, dễ thương, con gái mụ thì xấu xa ghê tởm.
Một hôm mùa rét, tiết trời băng giá, tuyết phủ đầy núi và
thung lũng, mụ làm một chiếc áo bằng giấy, gọi con chồng lại bảo:
- Mày mặc chiếc áo này mà vào rừng hái cho tao một rổ dâu
đầy, tao thèm dâu lắm.
Cô gái đáp:
- Trơi ơi, mùa đông làm gì có dâu! Đất giá lạnh, tuyết phủ hết.
Mà sao lại bắt con mặc áo giấy mà đi? Ở ngoài rét, hơi thở giá lạnh.
Gió thổi như cắt da, buốt như gai đâm vào thịt.
Mẹ ghẻ bảo:
- À, mày lại cãi tao à? Muốn sống thì đi ngay có lấy được đầy rổ
dâu thì hãy vác mặt về.
Rồi mụ đưa cho cô một mẩu bánh mì rắn mà bảo:
- Ăn cả ngay đấy nhé!
Mụ nghĩ bụng, con chồng ra ngoài sẽ bị chết vì đói rét, thế là
rảnh mắt mụ mãi mãi.
Cô gái vâng lời, mặc áo giấy vào, mang rổ ra đi. Tuyết phủ
mênh mông. Không nhìn thấy một gốc cây xanh nhỏ. Cô vào rừng
thấy một ngôi nhà nhỏ, có ba người lùn đứng trông ra. Cô khẽ gõ và
cửa chào họ
Họ bảo cô vào. Cô vào buồng, ngồi bên chiếc ghế dài bên lò sưởi.
Cô định sưởi và ăn sáng. Những người lùn bảo:
- Cho bọn tôi xin một tí.
Cô vui lòng chia mẩu bánh mì làm hai, cho họ một nửa. Họ hỏi
cô:
- Trời mùa đông thế này, cô mặc chiếc áo mỏng manh vào rừng
làm gì?
Cô đáp:
- Trời ơi, tôi phải hái cho được một rổ dâu đây, có lấy được thì
mới dám về nhà.
Cô ăn xong bánh, họ đưa cho cô một cái chổi mà bảo:
- Cô cầm ra chỗ cửa sau mà quét sạch tuyết đi.
Khi cô ra ngoài rồi, ba người lùn bảo nhau:
- Cô ấy ngoan và tốt bụng quá, chia bánh cho chúng ta, vậy thì
nên cho cô ấy cái gì nhỉ?
Người thứ nhất nói:
- Tôi ban cho cô ấy sắc đẹp ngày một lộng lẫy hơn.
Người thứ hai nói:
- Tôi ban cho cô ấy điều này: Cứ nói một tiếng thì một đồng tiền
vàng ở miệng rơi ra.
Người thứ ba nói:
- Tôi ban cho cô ấy điều này: Một ông vua sẽ đến lấy cô làm vợ.
Cô bé làm theo lời mấy người lùn. Cô đem chổi ra sau ngôi nhà
nhỏ quét tuyết. Các bạn có biết cô bé thấy gì không? Toàn dâu chín
là dâu chín; dâu hiện ra đỏ thắm trên nền tuyết trắng. Cô mừng rỡ
nhặt đầy rổ. Rồi cô cảm ơn những người lùn, bắt tay chào từng
người rồi chạy về nhà đưa cho dì ghẻ thứ mà bà hạch. Cô bước vào,
vừa mở mồm ra thì một đồng tiền rơi ra ở miệng. Cô liền kể lại việc
xảy ra trong rừng; cứ nói một tiếng là có một đồng tiền vàng rơi ở
miệng ra, chẳng mấy chốc mà phòng đầy tiền vàng.
Cô em con dì ghẻ kêu lên:
- Kìa trông có kẻ làm cao, vứt tiền như rác kìa!
Trong thâm tâm, cô ta ghen ghét, nên cũng muốn vào rừng tìm
dâu.
Mẹ bảo:
- Không được đâu, con gái nhỏ yêu dấu của mẹ ạ! Trời rét lắm.
Con của mẹ đến chết rét mất.
Nhưng cô không để cho mẹ được yên, nên cuối cùng mẹ cũng
phải chịu may cho cô một chiếc áo lộng lẫy để cô mặc, đưa cho cô
bánh mì bơ và bánh ngọt đem theo đi ăn đường.
Cô vào rừng, đến đúng ngôi nhà nhỏ. Ba người lùn cũng đang
đứng trông ra. Nhưng cô không buồn quay lại nhìn họ, cũng chẳng
buồn chào hỏi họ, cứ thế lật đật bước vào phòng, ngồi bên lò sưởi lấy
bánh mì bơ và bánh ngọt ra ăn.
Những người lùn hỏi cô:
- Cho chúng tôi ăn một tí nào.
Cô đáp:
- Mình tôi ăn còn chẳng đủ còn đâu mà chia cho người khác.
Cô ăn xong. Họ bảo:
- Đây có cái chổi, cô cầm lấy ra quét sạch đằng sau nhà.
Cô đáp :
- Úi chà, tôi có là đầy tớ của các người đâu.
Cô thấy họ chẳng định cho cô gì cả liền đi ra cửa.
Những người lùn bàn nhau:
- Con bé này hư, độc ác, đố kỵ, ai có gì cũng ghen, ta cho nó gì
đây?
Người thứ nhất bảo:
- Tôi cho nó điều này: Mỗi ngày một xấu thêm.
Người thứ hai nói:
- Tôi cho nó điều này: Cứ nói mỗi một tiếng là một con cóc nhảy
ở mồm ra.
Người thứ ba nói:
- Tôi muốn nó chết bất đắc kỳ tử.
Cô gái ra ngoài tìm dâu, nhưng chẳng được quả nào, càu nhàu
đi về. Cô vừa mở mồm định kể lại cho mẹ chuyện xảy ra trong rừng
thì nói mỗi tiếng là có một con cóc nhẩy ở miệng ra, khiến mọi
người ghê tởm.
Dì ghẻ càng tức giận hơn nữa, chỉ tìm cách làm cho đứa con
riêng của chồng, đang mỗi ngày một đẹp hơn, đau đớn ê chề.
Mụ lấy một cái nồi bắc lên lửa để luộc sợi. Luộc xong, mụ buộc
sợi lên vai cô gái đáng thương, đưa cho cô một chiếc rìu, bắt cô ra
sông đã đóng băng đào một cái lỗ để chuốt sợi. Cô ngoan ngoãn
vâng lời, đi đào một cái lỗ trong đám băng. Cô đang mải cuốc thì có
một cỗ xe đẹp lộng lẫy chạy đến, trong có vua ngồi. Xe ngừng lại,
vua hỏi:
- Em ơi, em là ai, làm gì ở đây?
- Tâu bệ hạ, em là một cô gái nghèo khổ đang chuốt sợi.
Nhà vua động lòng thương, thấy cô đẹp quá, liền bảo:
- Em có muốn lên xe cùng đi với ta không?
Cô đáp là cô rất vui lòng, vì cô mừng là được đi rảnh mắt mẹ
ghẻ và con gái mụ.
Cô liền lên xe đi với vua. Đến cung điện, lễ cưới được tổ chức
linh đình, theo đúng lời ban của những người lùn.
Hơn một năm sau, bà hoàng hậu trẻ tuổi sinh ra được một đứa
con trai. Mẹ ghẻ được tin ấy cùng với con đi đến cung điện, giả vờ
thăm hỏi. Nhưng vua vừa đi khỏi, không có ai ở đấy, mụ đàn bà độc
ác nắm lấy đầu hoàng hậu, còn con gái hắn nắm lấy chân bà, chúng
vứt bà qua cửa sổ xuống dòng nước chảy cạnh đó. Đứa con gái xấu
xí của mụ nằm vào chỗ bà hoàng hậu ở giường, mụ già trùm khăn
kín đầu nó. Khi vua về định nói với vợ thì mụ kêu lên:
- Bệ hạ hãy gượm đã, bây giờ chưa được đâu. Hoàng hậu đương
ra mồ hôi như tắm, bệ hạ hãy để cho hoàng hậu nghỉ yên ngày hôm
nay.
Vua không ngờ có chuyện ác gì nên mãi sớm hôm sau mới lại
đến. Vua định nói chuyện với vợ. Hoàng hậu giả cứ vừa trả lời thì
cứ mỗi một tiếng là có một con cóc chứ không phải một đồng tiền
vàng ở trong miệng ra. Vua hỏi sao vậy thì mụ già bảo đó là tại mồ
hôi đổ ra nhiều quá, nhưng rồi sẽ hết thôi.
Nhưng đến đêm, gã phụ bếp thấy một con vịt bơi qua đường
cống vào nói:
- Nhà vua làm gì thế?
Không ai trả lời, vịt lại nói:
- Khách khứa của ta làm gì thế?
Gã phụ bếp lên tiếng đáp:
- Họ ngủ say cả.
Vịt lại hỏi:
- Con nhỏ ta làm g´?
Gã đáp:
- Đang ngủ say trong nôi.
Vịt liền hiện nguyên hình thành bà hoàng hậu cho con bú, rũ
chiếc giường nhỏ của nó, đắp chăn cho nó, rồi lại biến thành vịt bơi
qua cống mà đi. Bà đến ba đêm nữa. Đêm thứ ba, bà bảo gã phụ
bếp:
- Ngươi đi tâu vua mang gươm đến vung ba lần trên đầu ta ở
ngưỡng cửa.
Gã phụ bếp chạy đi bảo vua. Vua mang gươm lại vung trên đầu
bóng ma hoàng hậu ba lần. Đến lần thứ ba, vợ vua hiện ra trước
mặt, vui tươi, khỏe mạnh hơn lúc nào hết.
Vua mừng lắm, nhưng giấu hoàng hậu trong một phòng, mãi
đến hôm chủ nhật, đứa bé làm phép rửa tội. Lễ rửa tội xong, vua
bảo:
- Một kẻ khiêng người khác ra khỏi giường, ném xuống nước thì
đáng tội gì?
Mụ già đáp:
- Tốt nhất là bỏ tên côn đồ ấy vào một cái thùng cho lăn từ trên
núi xuống.
Vua phán:
- Ngươi đã tự kết án đó.
Vua sai đi lấy một chiếc thùng, bỏ mẹ con mụ vào đóng lại, thả
từ trên núi cho lăn
Các em đã bao giờ nhìn thấy con cóc chưa? Nếu mỗi lời nói có
một con cóc nhảy ra từ miệng như con bà gì ghẻ trong truyện thì
thật là đáng ghê sợ, đúng không nào? Kẻ độc ác phải trả giá như
vậy đó. Vậy các em hãy luôn ngoan ngoãn để không bao giờ phải bị
trừng phạt như vậy nhé!
Hết Ba người lùn trong rừng. Mời bạn xem tiếp : Rau lừa
.